Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2011

Ngày hội của những CON người...

Đêm nay , dù mưa lạnh buốt...

Tất cả những ai là đoàn viên trong chi cục đã có một bữa "nhảy múa" sôi động

Chi cục sáng bừng ánh sáng , tràn ngập âm thanh...

Còn cả thế giới thì đang thực hiện 1 earth hour.

Tiếng nhạc rộn ràng , volume tối đa, dàn loa liên tục hoạt động...

Những tiếng hò hét

Những tiếng reo ca

Những tiếng sạp vỗ vào nền

Trái đất như chỉ quy tụ lại nơi đây

Như bị hút hết năng lượng vào nơi đây


Lửa bập bùng như ở Tây Nguyên đại ngàn

Tiếng hát "nàng sơn ca" vang lên giữa không gian rộng lớn

dội vào những tâm hồn được giải thoát...

và rượi cần

và lả lơi

và hát loạn

những bước chân chuệnh choạng

những giọng nói đứt quãng...


...

Tất cả lại qua đi

trả lại khôn gian cho im lặng

ngày mai dư âm vẫn còn

Nhưng đến thứ hai,

mọi thứ sẽ chỉ còn là kỉ niệm


---------

ĐÊM. Một mình...

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2011

chết tự do

"...Dumb b do b dumb ...I love you so ...
... you're mine...shawty..."


Giai điệu nhịp nhàng của "Dumb love" vang lên trong tâm trí, rót vào những nếp nhăn của não những tín hiệu lạc quan...

Thầy đã dạy tôi nhiều điều, thầy làm tôi yêu cuộc sống hơn, cho tôi biết sống thế nào là chân chính, thế nao là sống có ý nghĩa, giúp tôi thêm vững tin vào quyết định liều lĩnh của mình...

Vậy nhưng chiều hôm qua thật đáng buồn. Một buổi chiều nhận được con điểm thấp, thấp hơn cái đứa lo "ăn chơi nhảy múa". Buồn vì mình nhác nhớn , lười biếng sẽ phải trả giá, thầy nói thật đơn giản mà thâm thúy...

Buồn vô hạn , cái buồn không thể gọi tên

Sáng nay tới lớp và mình đã quẳng cái sức khỏe vừa khá lên cho chó gặm
mình lại bị cảm trở lại!
và sao chứ? không học thêm dc cái gì vào đầu, mà lại luôn phải đối phó

sống như kẻ bức bí...

sống như kẻ luôn phải né tránh

sống trong dối trá

sống trong bế tắc...

Khổ ơi là khổ

Miền tự do như đã tắc ở đâu đó xa xôi...

hay là ẩn nấp?

Không!

ẩn nấp không phải là điều dễ làm...

con người sẽ chỉ luôn hướng về tự do mà thôi. Con người không thể đạt đc điểm tự do đúng nghĩa của nó.

Kể cả ngồi đay than vãn mình cũng bị bó buộc

Khó chịu quá!

Bức quá

tức ngực quá!


Chết mất thôi

Giá như đừng có ...


"...wh wh wh why?????..."
(hình như Sean hát bài nào cũng có chữ /ai/?)

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2011

Bố tôi đã về . Đêm nay bố đã mua cho tôi cháo ăn vì tôi đang mệt...

Còn tôi thì ân hận vì đã không nấu ăn cho bố...

Cuối tuần này anh họ tôi sẽ có đám cưới. Vậy mà tôi lại muốn ở lại đây để thực hiện kế hoạch thi thử ngu ngốc.

Không ngu ngốc đâu! nhưng thật đáng ngán cho sự trùng lặp phiền hà này...

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2011

sự kiên nhẫn

Phải! cuộc sống đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Nếu không phải thế thì vì sao nó lại mang đến một đứa con nít lên ba vào nhà tôi quậy phá và làm tắc ngòi cái bút tôi vừa mua ?!; nếu không phải thế thì vì sao bố tôi lại hát ( thực ra là "rống") theo mấy bài tiền chiến khi tôi đang ôn thi văn ?, rồi sau đó là bật ti vi đến hết đêm nữa???

Và kể cả khi tôi click vào blog của tôi, cuộc sống cũng tặng tôi hơn năm phút ngồi chờ hàng chục trang blog tương tự hiện tự động lên màn hình ...

Phải nói là TÔI ĐÃ RẤT RẤT BỰC BỘI , nhưng cuộc sống lại bắt tôi tiếp tục chịu đựng mà không thể nói được lời nào. Cuộc sống quá nghiêm khắc nên nỗi bực tức của tôi đã hạ dần về mốc 0.

Cuộc sống đã cho tôi lòng kiên nhẫn , kiên nhẫn chịu đựng những ngày bạn bè hắt hủi, kiên nhẫn chịu đựng những lời nói xấu của người ta, kiên nhẫn chấp nhận những điều khiến con người dễ bực tức và nổi xung... Khi không có kiên nhẫn, con người sẽ dễ sa vào những việc làm ngu ngốc, đó sẽ là tội lỗi nếu như không biết kiềm chế...

Và tôi cảm ơn cuộc sống vì đã cho tôi một lòng kiên nhẫn tuyệt vời . Nó sẽ giúp tôi nhiều trong cuộc đời , và chính nó, nó cũng sẽ không ngừng lớn lên...

"con người không có mục đích nào khác ngoài mục đích trở thành người chân chính"