

Cũng đã lâu mình không viết bài trên blog này , Mình cũng chẳng hiểu tại sao mình không viết nữa... mà đúng ra, là không ghé vào đây nữa trong một thời gian dài...
Mấy hôm sau ngày thi đại học bỗng dưng mình có một "hiện tượng" lạ . Mình ăn rất ít, không muốn ăn, lại còn bị đại tràng.mình bị hao cân, nhìn có vẻ ốm yếu hơn.
Những ngày tiếp theo...mình không ngờ chuỗi ngày cứ dài ra vô biên như thế. Nhìn đâu cũng chỉ thấy một hàng dài những ngày nối tiếp. Mình không dám than, không đủ sức than. Mình nhớ đến một câu nói làm mình ớn lạnh " Ngày dài đối với những ai không biết sống ". Mình giật mình. Mình chạy đi kiếm những thú vui vô bổ. Mình chen lấp khoảng trống thời gian bằng những công việc chẳng ra gì. Mình bị lừa tiền, mình được thêm những bài học mới... Mình lạc vào thế giới ảo...rồi mình thoát ra ...
Đôi lúc mình nhìn vào gương và tự hỏi " Mày là ai?" . Đôi lúc mình đạp xe trên bờ ruộng trong tiết trời trong mát rồi lại tự hỏi " Mình đang sống vì ai đây ? và vì cái gì ?"
Cuộc sống luôn cho mình lời giải đáp không lâu sau đó... nhưng rồi không lâu sau đó nữa lại lấy mất chúng. Thỉnh thoảng mình lại tự hỏi bản thân những câu hỏi kì quặc. Đôi lúc mình làm những thứ vô bổ, chỉ để giết đống thời gian quý báu...
Mình lang thang trên mạng... rồi mình thấy tự ti. Mình khép lòng. Rồi xem đi xem lại , mình tự nhủ " Just be yourself"
Có vài điều khiến mình tức giận. Mình phải kìm nén suốt một thời gian khá dài... Mình nghĩ đó là sự kiên nhẫn, chứ không phải là nhu nhược và hền yếu...
---------
mấy bức ảnh mình chụp hôm đi mộ bà HTL...
kết thúc hôm nay tạm cho như vậy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét