Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010

Có rất nhiều người hoài nghi về tình yêu giữa Anđrêy Bonkovxki và Natasha Roxtov. Tôi không như vậy. Tôi không đồng ý với Nicolai và Marya. Hai con người ấy đến với nhau trong hai hoàn cảnh khác nhau, nhưng họ đã tìm thấy cho mình nơi thanh thản của tâm hồn. Đặc biệt là Anđrêy, vì nhờ Natasha, chàng đã tìm thấy cái mênh mông và rạng rỡ của tâm hồn, thứ mà bấy lâu nay bị cái chết của cô vợ cũ Rita đè lên, bóp nghẹt, và đưa Anđrêy vào một khuôn sáo khô khốc, nhàm chán, và chẳng đi về đâu!
Một năm sau sẽ thế nào? Tôi nguyền rủa người cha gàn dở, ích kỷ, độc đoán của Anđrêy đã bịa ra một năm trì hoãn lễ kết hôn chả ra làm sao cả! Một năm, thật ngu ngốc!
________________________
Tôi không hy vọng về một tương lai tốt đẹp cho cả hai người. Bởi không phải tự dưng Levtonstoi lại đặt một năm giữa hai trái tim đang ngập tràn hạnh phúc và rạo rực bởi tình yêu nhiệt thành và mãnh liệt.
____________________
Tôi nghĩ đến stefchia Rudexka, nàng yếu đuối quá, non nớt quá. Mà hình như nàng có phần ngu ngốc. Nàng chẳng hiểu gì ngoài thứ nhầy nhụa và láo toét của bọn quý tộc nhà Mirokhovoxki. nàng tự dấn thân vào cái u mê và tối tăm, và ngu ngốc của cuộc đời, mà đáng ra, phải là thứ tươi sáng và lạc quan như của Natasha...
______________
Tôi lại nghĩ đến Elizabeth Bennet và Darcy. Nàng Elizabeth của Jane Austen mới mạnh mẽ làm sao, mới quyết đoán làm sao. Nàng có một niềm kiêu hãnh đáng ngưỡng mộ. Nếu Stefchia có được một nửa tính cách của nàng thì chẳng sợ gì và đã không phải chết trong đau đớn như thế.
Nhưng tôi không dám chắc những cô gái như Elizabeth sẽ luôn được hạnh phúc như nàng...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét