Buổi chiều. Cứ tưởng được nghỉ nhưng hóa ra phải học thể dục. Nắng đã vàng và oi nồng hơn, mây vẫn trắng và đục, và ôm cả bầu trời.
Nhưng cây thì không. Đằng kia phía cuối sân tập, chỗ gần đường cao tốc, có một cái cây đứng trơ trọi, trước hàng thông dài đang reo trong gió như hai cây phong của Aimatop. Cái cây đó cách đây vài tháng mới bị chặt cành, chúng tôi vẫn từng nhìn nó và hỏi nhau: "quái chưa! hình như trước đây nỏ thấy nó". "nỏ" tức là "không" , dân Nghệ An chúng tôi quen dùng từ ấy. Cũng hợp lý, trước đây nó cành lá sum xuê, màu xanh của nó hòa vào màu thông, nên chẳng ai trong chúng tôi để ý. Rồi khi nó bị chặt, nó đứng một mình, nó khác, nên dễ nhận ra...
Mùa xuân năm nay, nó ra lộc. Tán lá sao mà xanh, mà trải đẹp thế!
Nó vẫn đứng đấy. Đẹp hơn bao giờ hết. Nó làm tôi nhớ đến cái cây trong hoạt hình Pocahontas của Disney. Dù không được cổ thụ, nó vẫn đẹp như thế...
Nhựa nắng vẫn tràn qua chúng tôi. Nắng xuân cũng đẹp... Đẹp hơn nắng mùa hè...
Chúng tôi laị chỉ cho nhau xem con diều hâu đang sải cánh bay ngang bầu trời. Nó cô độc, cô độc hơn cái cây mấy tháng trước.
Dòng sông chảy hiền hòa. Sông bao giờ cũng chảy, cũng như thời gian bao giờ cũng trôi, dù đồng hồ có dừng lại...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét