"...Dumb b do b dumb ...I love you so ...
... you're mine...shawty..."
Giai điệu nhịp nhàng của "Dumb love" vang lên trong tâm trí, rót vào những nếp nhăn của não những tín hiệu lạc quan...
Thầy đã dạy tôi nhiều điều, thầy làm tôi yêu cuộc sống hơn, cho tôi biết sống thế nào là chân chính, thế nao là sống có ý nghĩa, giúp tôi thêm vững tin vào quyết định liều lĩnh của mình...
Vậy nhưng chiều hôm qua thật đáng buồn. Một buổi chiều nhận được con điểm thấp, thấp hơn cái đứa lo "ăn chơi nhảy múa". Buồn vì mình nhác nhớn , lười biếng sẽ phải trả giá, thầy nói thật đơn giản mà thâm thúy...
Buồn vô hạn , cái buồn không thể gọi tên
Sáng nay tới lớp và mình đã quẳng cái sức khỏe vừa khá lên cho chó gặm
mình lại bị cảm trở lại!
và sao chứ? không học thêm dc cái gì vào đầu, mà lại luôn phải đối phó
sống như kẻ bức bí...
sống như kẻ luôn phải né tránh
sống trong dối trá
sống trong bế tắc...
Khổ ơi là khổ
Miền tự do như đã tắc ở đâu đó xa xôi...
hay là ẩn nấp?
Không!
ẩn nấp không phải là điều dễ làm...
con người sẽ chỉ luôn hướng về tự do mà thôi. Con người không thể đạt đc điểm tự do đúng nghĩa của nó.
Kể cả ngồi đay than vãn mình cũng bị bó buộc
Khó chịu quá!
Bức quá
tức ngực quá!
Chết mất thôi
Giá như đừng có ...
"...wh wh wh why?????..."
(hình như Sean hát bài nào cũng có chữ /ai/?)
chào bạn, tớ đóng blog lại nên vào đây trả lời tạm câu hỏi, NTU là Nanyang Technological University ở Singapore.
Trả lờiXóa