Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Người ta bảo " trên con đường dẫn tới thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng"
Vậy mà hôm nay lại qua đi trong nuối tiếc , khi chỉ còn vài tuần nữa sẽ thi đại học.

Chiều nay N.A đến chơi. Hai đứa nói chuyện suốt buổi chiều, về những gì hai đứa quan tâm và muốn chia sẻ...

cả buổi chiều xuân qua đi êm như ru...

Mưa lất phất đổ ngoài nền đường trơn láng.

Xe may thỉnh thoảng chạy qua như một khắc thời gian bất chợt đánh rơi mình trong không gian sánh đặc...

cũng như tôi đang đánh mất mình nếu tiếp tục tình trạng mệt mỏi như bây giờ.

Hãy chấm dứt đi, hỡi tất cả!

Cuộc sống luôn tươi đẹp, dù có gì xảy ra thì ta vẫn có thể tạo nên giá trị bản thân

những giọt mưa nhỏ khẽ đập lên những tán lá...

Màn đêm đang chuyển mình cùng thời gian

THỜI GIAN KHÔNG CHỜ ĐỢI AI

Bởi thế tôi phải tiếp tục con đường của mình thay vì ngồi đây đặt ngón tay lên bàn phím than vãn!

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Bạn lớn của tôi

Quả thực là tôi đã nhìn cuộc sống này qua lăng kính màu hồng , dù đã đỡ hồng hơn trước nhưng vẫn còn hồng nhạt. tôi biết cuộc sống nhiều trái ngang, nhiều hạng người, nhiều thủ đoạn ... nhưng tôi luôn tin vào con mắt của mình khi xem xét một con người. Tôi có những người bạn tốt, ấy là từ tận sâu trong họ ra bên ngoài cơ thể đều tốt. Họ, cũng như tôi vậy, có nhiều điều có thể nhận thức đầy đủ, nhiều điều còn sai lạc. Chúng tôi, cũng như mọi đứa con nít bằng tuổi, đều đang lớn lên cùng với những kinh nghiệm sống tích lũy được, và cũng gọi đó là cách sống của mỗi đứa.

Nhưng cuộc sống không như vậy. Xã hội đầy rẫy những hạng người. Bản thân cái tốt cũng có nhiều kiểu, huống hồ là cái xấu.

Những người bạn lớn của tôi không phải đều là người tốt. Đó là theo quan điểm của tôi. Họ sống theo kiểu hai mặt. Thực ra cũng chỉ có vài người tôi cho là như vậy. Họ sống nhiều năm hơn tôi, họ thủ đoạn đầy mình, đầy kinh nghiệm trải đời... Nhưng họ không tốt, theo tôi là vậy , vì tôi phát hiện ra họ không có lòng vị tha, tức là họ không có tình thương , thêm nữa là họ nhìn đời một cách hời hợt... Họ ngồi lê đôi mách...
Và tất nhiên là có người ở trung tâm của cuộc nói chuyện ấy. Cũng thật khó tin lại là một kẻ không có vai vế...


Thôi , không nói về những người bạn lớn nữa.
Dù sao họ cũng đã giúp tôi cởi bỏ chiếc kính hồng mà tôi đang đeo...

Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

lặng nghe đêm qua




Hôm nay đã là ngày 13 tháng 2 năm 2011. Mình đã từng nghĩ về ngày này như một khái niệm xa xôi. Khi Obama quyên bố trong năm 2010 sẽ rút hết binh lính ở I-ran hay I-rắc gì đấy vào mùa hè 2009, mình cứ nghĩ chuyện đó còn lâu nữa mới xảy ra.
Vậy mà giờ thì năm 2010 đã là quá khứ...

Hôm nay là 13/2. Sẽ chỉ còn vài tuần nữa sẽ thi cử liên tục.

Khi học lớp 10 và 11, mình chắc mẩm lên 12 sẽ học chăm chỉ. Nhưng đến giờ mình vẫn thấy bản thân sống chậm so với bạn bè. Mình cứ như một cành cây vậy, gió đến sẽ lung lay...

Nhưng vì sao mình không thấy lo lắm về kì thi đại học đầu tháng bảy này? Nó là dịp quyết định cuộc đời mình, vậy mà mình cứ từ từ và từ từ...

Mình cứ từ từ như một kẻ say.

từ từ mà vẫn cười khi người ta nói về đại học.

Đêm lại êm đềm trôi qua. Kim đồng hồ có thể ngừng quay , nhưng thời gian thì còn chạy tới khi nào không còn tồn tại loài người...

Mình lại đặt tay lên bàn phím, viết, day dứt vì ngày đã qua, và tràn đầy hi vọng vào ngày mai...

Không, mình cần có sự thay đổi.

Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

khi đến giờ đi ngủ...

Khi đến giờ đi ngủ,
vạn vật bỗng lặng im
Những tiếng "tích...tắc..." đều đặn đập vào khối không gian như những tiếng thở ...

Khi gần hết ngày
ta mới nhận ra ngân hàng thời gian đã hào phóng nhường nào
còn mình thì nhu nhược và hèn đớn đến nhường nào...

Ta để khối óc chây lười
để quyết tâm nằm bẹp trên nền bằng phẳng của sự nhác nhớn
Thời gian vẫn trôi qua...

Nắng rạng rỡ và ngày đẹp trời
Mưa tung tăng và ngày xám ngoét
Hình như ta đã để tất cả trôi qua bình lặng như nhau...

"Sẽ đến một ngày..."
bài hát vang lên như một khúc an ủi trong đêm tĩnh lặng...

Ngày đã hết và đêm sắp qua
Thời gian khiến không gian chỉ còn là một khoảng lặng
dẫn ta hối hận...

Ta tiếc nuối cho ngày sắp hết
và ước ao ngày mai ta sẽ sống có ý nghĩa hơn
ta sẽ làm được nhiều hơn cho cuộc đời mình
vì ý nghĩa cuộc đời
và vì những yêu thương người thân trao gửi...

Ngày mai ta phải sống tốt hơn...

Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

Giải thoát

Khi làm việc đó tôi thấy mình như được giải thoát.
Tôi đã quay lại nhà sách và may sao, họ cho trả nhưng với điều kiện tôi phải chọn mua cuốn khác.
Tôi lang thang trong một dãy của nhà sách ( dãy tiểu thuyết ) suốt gần hai tiếng đồng hồ. Mắt tôi hoa lên và đầu tôi như chao đảo...
Tôi không chọn được cuốn sách cho mình, thay vào đó, tôi chọn một bộ truyện cho em trai tôi, nó đnag học lớp 6. Đó là bộ truyện Sherlock Holmes. Em tôi đã đòi tôi bộ đó cách đây hai ngày, khi tôi về quê ăn tết...

Em tôi vừa hoàn thành học kì một lớp 6. Kết quả học tập của nó gần bét lớp. Người ta cười vào em tôi, còn mẹ tôi thì không dám đi họp phụ huynh. Nhưng tôi tin vào em tôi. Nó có trí thông mình và đầu óc ham hiểu biết của một thiên tài - đúng là thiên tài đấy, tôi không nói khoác.
Hồi học tiểu học, em tôi mang về nhiều vinh dự cho trường...
Có thể khi lên lóp 6, em tôi chưa thể cân bằng.
Hay là vì tôi chuyển trường mà em tôi thiếu cân bằng?

Tôi không cần hiểu rõ quá điều đó. Tôi và bố mẹ vẫn luôn tin vào em tôi. Tôi còn nhớ rất rõ khi em tôi giảng giải cho tôi nghe về cái nhiệt kế, về bầu trời và về côn trùng...

Mua xong cuốn Sherlock Holmes, tôi gửi nó cho bố thân yêu của tôi đưa về cho mẹ và em. Hi vọng em tôi sẽ đọc nó với niềm thích thú y như cái lúc nó xem xong phim Sherlock Holmes và bảo chị nó: "Em thích đọc "
Và là để những khổ hình tôi phải chịu đựng hai ngày nay ra đi như một kết thúc có hậu ...

Thứ Ba, 8 tháng 2, 2011

Một cuốn sách

Tôi cảm thấy đau đầu khi thức dậy sau giấc ngủ trưa nay. Ngoài kia nắng và gió vẫn thi nhau reo đùa tạo nên cái thứ mùi buồn ngủ trong tiết tháng hai...
Tôi đã không thể ngủ nổi trong những giờ gần đây, đúng ra là từ trưa hôm qua. Một cuốn sách mua vội vàng đã khiến tôi đọc nó trong sự miễn cưỡng. Tôi chưa từng nghĩ rằng đọc một cuốn sách lại khổ đến thế. Sáng nay tôi mang nó tới lớp, chỉ để khoe nỗi khổ lay lắt đang vất vưởng trong đầu óc tôi. Bọn bạn tôi thốt lên khi nghe tôi bảo đó là một cuốn sách viết về người đồng tính, còn tôi thì tự nhủ nó đã phá vỡ sự thanh tịnh trong tôi sau khi Tết đi qua...
Bạn bè muốn tôi kể nội dung cuốn sách và khi tôi đang đọc thì chúng hỏi tôi nó có phải là cuốn sách hay? Tôi chỉ bảo rằng đọc xong rồi tôi mới có thể nói, nhưng thực ra đối với tôi nó chẳng khác gì một thứ phải miễn cưỡng chấp nhận.
Tôi mua cuốn sách với tâm lí thoải mái rằng nó là tiền mừng tuổi. Tôi cố gắng vào nhà sách tôi tâm đắc ( rằng nó bán đúng sách thật) và cố chọn một cuốn sách , một cuốn tiểu thuyết giữa đống sách được bày bán. Tôi mong gì ở cuốn sách mình sắp mua? có lẽ chẳng có gì khác ngoài những gì tôi đã cảm thấy từ "Ruồi trâu" hay "Con hủi" hay bất kì tác phẩm nào tôi đã từng đọc ở thư viện huyện cách đây một năm.
Tôi trả 90K cho cuốn sách đó. Và từ khi lên xe tới khi đang đạp xe trên phố, đầu óc tôi bắt đầu lởn vởn thứ suy nghĩ vớ vẩn khó định hình. Tôi mơ hồ thấy rằng đó là mầm mống của những cơn ác mộng...
Tôi đang học lớp 12 và chưa bao giờ như bây giờ tôi cần phải là một sĩ tử đích thực. Ý tôi là học miệt mài, học ngày đêm, học quên hết mọi thứ trên đời. Bạn bè tôi, cũ cũng như mới, đang tích cực rèn giũa mũi nhọn để có thể, cũng như bao sĩ tử khác, đâm thủng cánh cửa đại học. Còn tôi lại chọn cho mình một cuốn sách dày gần 600trang trong một ngày nắng đẹp ...
Việc đọc khiến tôi mất nhiều thời gian. Đúng ra là ngoài thời gian thi thử đại học trên mạng tôi chỉ dành cho nó. Và từ đó tôi biết mình đang bị ràng buộc.
Đêm qua tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi miên man nghĩ về những điều khó hiểu. Đầu tôi lúc quay cuồng với thực tại, lúc lại hướng về quá khứ, điệu nhạc Tết sáng nay tôi nghe được từ radio trong ô tô trở về trong óc tôi như gọi lại vùng thanh bình sắp bị hủy diệt.
Tôi nghĩ rằng mình đã mua một cuốn sách đắt so với một đứa học sinh. Tôi bắt đầu quan niệm tiền mừng tuổi chẳng qua cũng là tiền bố mẹ. Mà sao chứ? điều quan trọng và chủ yểu ở đây là tôi đã mua một cuốn sách chẳng hay ho gì. Tôi đọc nó không mấy xúc cảm, cuốn sách cũng vô cảm không khác gì thứ nó đang mang tới cho tôi...
Trưa nay tôi lại không ngủ được. Tôi lôi sách ra và đọc lấy đọc để như muốn cho chóng hết để vứt bỏ cái của nợ ấy. Nó đeo bám và làm tôi khốn khổ trong những mâu thuẫn... Tôi vẫn chưa làm bài tập về nhà, và chặng đường đến đại học tôi mơ ước đang bị ngưng trệ đến mức nó có thể vữa ra...
Tôi chưa từng đọc sách trong tinh thần bó buộc như thế, và nhất là đối với kẻ yêu tự do như tôi, tôi không đồng ý với sự tự trói buộc mà tôi đã tạo ra cho mình. Đọc sách cần để lúc khác, hoàn cảnh khác,...còn bây giờ, tôi phải học thi...
Tôi không thể sống như ai đó...
Tôi có cuộc sống riêng của mình...
Tôi sẽ giải thoát cho mình.
Và trở về với cuộc sống tôi yêu mến...