Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

khi đến giờ đi ngủ...

Khi đến giờ đi ngủ,
vạn vật bỗng lặng im
Những tiếng "tích...tắc..." đều đặn đập vào khối không gian như những tiếng thở ...

Khi gần hết ngày
ta mới nhận ra ngân hàng thời gian đã hào phóng nhường nào
còn mình thì nhu nhược và hèn đớn đến nhường nào...

Ta để khối óc chây lười
để quyết tâm nằm bẹp trên nền bằng phẳng của sự nhác nhớn
Thời gian vẫn trôi qua...

Nắng rạng rỡ và ngày đẹp trời
Mưa tung tăng và ngày xám ngoét
Hình như ta đã để tất cả trôi qua bình lặng như nhau...

"Sẽ đến một ngày..."
bài hát vang lên như một khúc an ủi trong đêm tĩnh lặng...

Ngày đã hết và đêm sắp qua
Thời gian khiến không gian chỉ còn là một khoảng lặng
dẫn ta hối hận...

Ta tiếc nuối cho ngày sắp hết
và ước ao ngày mai ta sẽ sống có ý nghĩa hơn
ta sẽ làm được nhiều hơn cho cuộc đời mình
vì ý nghĩa cuộc đời
và vì những yêu thương người thân trao gửi...

Ngày mai ta phải sống tốt hơn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét